Hắn – Tác giả Kinh Bích Lịch
Nhỏ Hân nuốt nước bọt rồi vào chuyện:
– Chuyện của Tín thì dài lắm em không biết kể như thế nào. Thôi như vầy… kể từ đầu, chuyện từ mười mấy năm về trước lúc mà ba mẹ của Tín ly dị thì cuộc đời Tín cũng đổi thay từ đó. Lúc đó Tín chỉ tròn có 2 tuổi đã phải theo mẹ để ra đi và lưu lạc khắp nơi trên những tuyến đường xe khách liên tỉnh, nay đây mai đó miễn sao có chỗ cho quen biết cho hai mẹ con ở đậu ở nhờ.
Nhìn thấy hắn có vẻ không nhẫn nại với câu chuyện hơi dài dòng, nhỏ Hân kể tiếp:
– Thấy anh coi bộ không tập trung. Thôi thì em kể tắt hơn một chút… Đó là vào năm Tín được 9 tuổi thì lần đầu tiên Tín nếm được mùi đời, ý em nói là Tín biết được cái cảm giác trai gái. Nói ra thì cũng khó tin thiệt ở cái lứa tuổi đó, nhưng đó là những lời tâm sự thật tình của Tín. Cảm giác đó là với một con bé kế bên nhà tên Ánh lớn hơn Tín vài tuổi. Em nghe Tín kể lại: Hôm đó nhỏ Ánh qua nhà Tín chơi và hỏi Tín có muốn chơi trò “lách cách” không. Lúc đó Tín không hiểu “lách cách” là gì hết và đoán là một trò chơi mới lạ nào đó nên mới “ừ” đại.
Hắn há hốc mồm ngạc nhiên:
– Em nói thiệt đó hả… thằng Tín nó thiệt kể em vậy sao… nghe sao xạo quá! Tuổi đó làm gì mà có con gái kỳ lạ vậy.
Con Hân biện luận:
– Là thiệt đó anh Hoàng. Tín nói thiệt đó… em bảo đảm. Lúc đó trong ánh mắt của Tín em thấy toàn là điều chân thật.
– OK, thôi được rồi, em kể tiếp đi!
– Rồi con Ánh kêu Tín kéo quần xuống và Tín với bộ óc còn thơ ngây của một đứa bé chỉ biết làm theo vô điều kiện như đang chơi một trò chơi mới. Rồi nhỏ Ánh không nói không rằng đưa tay ra… đưa tay làm ngây chỗ đó. Thôi! Em không kể nữa đâu. Kỳ quá!
– Kể luôn đi có gì đâu mà sợ – hắn bực dọc – đã lỡ kể rồi ngưng ngang sao được.
Nhỏ Hân cúi gầm mặt nói đại:
– Tín nói là nhỏ Ánh vọc cái đó của Tín. Lúc đó Tín cũng không biết làm gì. Tín nói Tín thấy nhột lắm, nhưng nhỏ Ánh nói là không sao đâu, rồi một lát Tín sẽ biết trò chơi đó như thế nào. Tín nghe lời nói đó thì tin thật, tự nhiên để cho nhỏ Ánh vọc thoải mái. Lát sau không biết vì Tín bắt đầu có cảm giác hay vì bị vọc nhiều nên bị “tức” sao đó, cái đó của Tín dài ra và cứng nữa. Tín ngạc nhiên lắm nhưng không biết làm sao. Và Tín càng ngạc nhiên hơn khi nhỏ Ánh khi không lại tự kéo quần Tín xuống bảo Tín bỏ cái đó vào chỗ của nó. Tín nói làm sao mà bỏ được, thì nhỏ Ánh bảo Tín nằm ngửa lưng ra và từ vị trí đó nhỏ Ánh ngồi lên bụng. Nhỏ Ánh làm sao đó không biết nhưng kể từ lần đó thì… thì cái gì đó Tín có nói là… hình như là… là da quy đầu… bị tuột, xước cả bì da là chảy máu. Tín kể cho em là Tín đau lắm nhưng nhỏ Ánh cứ bắt Tín nằm im để cho nhỏ làm việc, nếu Tín không chịu nghe lời thì nhỏ Ánh sẽ nghỉ chơi với Tín. Và rồi ngày này qua ngày nọ nhỏ Ánh cứ đòi chời cái trò chơi mới đó, cái gọi là “lách cách” mà Tín cũng chưa rõ là nghĩa gì nhưng Tín rõ ràng với cái cảm giác đầu đời khi nơi kia của Tín nằm gọn trong mình nhỏ Ánh và cái đó nó biết run lên. Và kể từ ngày đó thì Tín biết thủ dâm.
Nhỏ Hân ngưng lại lấy hơi rồi nói tiếp:
– Thật ra em cũng chưa biết thủ dâm là gì lúc nghe Tín kể lại thôi và sau này em mới biết ý của Tín là sao. Tín còn nói sau khi được sự chỉ dẫn của nhỏ Ánh thì Tín biết thủ dâm và làm nhiều lần trong ngày. Tín còn nói là Tín không thể ngừng lại được vì cái cảm giác đê mê đó cứ thôi thúc Tín mãi. Có lần nhỏ Ánh bạo dạn dẫn Tín núp trong tủ áo phòng ngủ ba mẹ Ánh, từ lỗ kẻ của ngạch cửa Tín có dịp nhìn thấy ba mẹ Ánh đang làm tình. Lần đó Tín run sợ vô cùng, mồ hôi rịn ướt cả áo, rồi về nhà Tín cứ nhớ mãi hình ảnh trần truồng của đôi nam nữ quấn quýt với nhau. Hình ảnh của người đàn ông với cái to lớn nện mạnh vào giữa hai đùi của người đàn bà, và tiếng rên âm ỉ từ bà ta cứ vang mãi bên tai Tín. Đến bấy giờ Tín mới hiểu vì sau nhỏ Ánh mới sành sỏi về cách thức mà cả hai đứa đặt cho cái tên “lách cách”. Rồi đùng một cái, mẹ của Tín dẫn Tín lên Đà Lạt – nơi ngoại của Tín ở – để học. Tín buồn vô cùng vì đã xa mối tình vừa chớm nở với cô bé hàng xóm mà Tín hay thường gọi là “chị bé Ánh”.
Nhỏ Hân kể đến đây thì mặt đỏ gay, cúi đầu e lệ nói:
– Em không định kể cho anh mấy chuyện kỳ cục như vậy đâu. Nhưng mà nếu không kể thì anh sẽ không hiểu con người của Tín cũng không đến nỗi tệ. Có lẽ vì hoàn cảnh mà thôi.
Vì muốn nghe nốt luôn câu chuyện, hắn bèn dục:
– Vậy thì em kể luôn đi, để coi sao.
Nhỏ Hân kể tiếp:
– Và Tín ở lại Đà Lạt sống chung với bà Ngoại và cô dì nhưng tâm hồn vẫn hay mơ về hình ảnh lõa thể của chị bé Ánh. Liên tưởng qua hình ảnh đó là hình ảnh sống động đầy nét nữ tính của cô Ba và dì Hai của Tín cứ nhơn nhởn suốt ngày qua lại. Những năm tháng đó Tín hay lén trộm quần áo lót của cô dì để mơ tưởng tới hương vị của nữ phái và tiếc thay đó cũng là cái giá mà Tín phải trả. Tín thi rớt lớp 4! Rồi vào một lần nọ Tín lẻn vào phòng của dì Hai để tìm quần áo lót. Vì quá nóng lòng Tín làm đại ra giường, ngay trên chiếc gối mà dì Hai thường hay ôm ấp. Xui thay dì Hai bước vào phòng, Tín kịp thời ngồi dậy nhưng không đủ thời gian để mặc lại áo quần. Dì Hai không khó khăn gì khi đoán biết Tín vừa làm điều sằng bậy khi vết tinh dịch còn nguệch ngoạc trên đáy quần lót của dì, và nó được chêm ngay ngắn ở đầu chiếc gối bông. Tín điếng người trong chốc lát rồi vơ quần bỏ chạy mặc cho dì Hai đứng lặng nhìn há hốc mồm. Rồi không ngoài dự đoán, mẹ Tín cũng hay được chuyện đó và đánh Tín tời tã và quyết định gửi Tín về Sài Gòn, về quê Nội, cho ba của Tín nuôi, với hy vọng là Tín sẽ học hành tốt hơn và không làm chuyện bậy nữa. Ngày lên đường Tín không dám ngỏ lời từ giã với dì Hai và cũng không nhìn mặt mẹ vì e thẹn. Và khi về Sài Gòn được mấy tháng thì quả thiệt kết quả học hành của Tín có khả quan hơn nhưng sự đòi hỏi trong lòng Tín thì không hề thuyên giảm.
Con Hân nuốt nước bọt nói:
– Đó anh thấy không, cũng tại vì chị bé Ánh mà Tín ra nông nổi đó. Còn hơn nữa, ngày nào Tín cũng thấy ba Tín coi phim “con heo” và đêm lại thì Tín không kiềm chế được lòng mình lén nhìn ba và má kế làm tình với nhau. Những khi đó thì Tín rất kích động không tự chủ lấy người được và thủ dâm miên man cho tới khi cuộc tàn. Thời gian ở đó cũng trôi qua lặng lẽ, vào năm Tín được 13 tuổi, theo thói quen cũ Tín lần mò vào phòng ba để tìm vật Tín muốn tìm. Đi đêm có ngày gặp ma, Tín bị má kế bắt gặp đang ôm ấp quần áo lót của bà và như lần trước Tín quài quặc bỏ chạy nhưng lần này khác lần trước, Tín bị bà nắm lại. Tín ngượng ngùng đứng như khúc gỗ, lạ thay bà má kế lại nói Tín đừng ngại, con trai mới lớn ai mà không vậy. Tín kể là: Bà còn bảo thủ dâm nhiều sẽ mất sức, không nên. Như trộm bị bắt quả tang Tín không nói năng được lời biện hộ nào chỉ đứng im như trời trồng lắng nghe lời dạy bảo của người má kế. Đến khi Tín bị bà sờ mó ở vùng kín thì Tín mới hay là bà cũng muốn gì ở Tín.
Hắn nghe đến đây thì không kềm được lòng phải chen vào hỏi:
– Có thật là nó kể cho em vậy không. Chuyện nghe sao mà hoang đường quá!
Nhỏ Hân kên mặt lên:
– Thiệt mà! Về chuyện đó thì em quả quyết mà!
Hắn thách thức:
– Em lấy gì làm bằng chứng. Nói một đàng thì ai nói mà không được.
Nhỏ Hân bào chữa:
– Không phải em nói một đàng đâu. Dạo đó, một lần kia Tín có chỉ mặt người má kế cho em biết. Có lần em bắt gặp “bả” lén lút liếc mắt đưa tình với Tín nữa nên em mới tin là thật.
Hắn nhíu mày ra vẽ tin:
– Rồi sao nữa?
– Rồi sao nữa? – Hắn hối.
Hắn nghe đến đây thì trặc lưỡi, chắc vì tiếc cho con em ngu dại đã bị lừa, chắc cũng vì tức giận cái thằng đó lại lừa gạt em gái hắn, nhưng cũng ráng im lặng để nghe nhỏ Hân kể nốt.
– Kể từ sau đó thì thương Tín nhiều hơn. Tình cảm của tụi em như vượt thêm một bực nữa: Từ tình thương thuần túy trở thành sự gắn bó xác thịt. Và tụi em hay hẹn hò với nhau, khi thì bãi khi thì bến, khi thì công viên, khi thì rạp hát, khách sạn… miễn sao có nơi nào tiện lợi thì Tín đều không bỏ cả. Em thương Tín nhiều lắm… và không tiếc thứ chi.
Nhỏ Hân nói đến đây thì bưng mặt khóc nức nở. Hắn thấy thế bèn ngồi sát bên con em vuốt vai nó an ủi:
– Không sao đâu em!
Nhỏ Hân chẳng những không nín mà còn khóc to hơn và nức nở hơn. Chắc vì nhỏ nhớ lại chuyện đau buồn mà không kềm nổi nước mắt. Hắn thấy con em khóc mãi chẳng ngừng bèn miễn cưỡng nói đại:
– Thôi đừng khóc nữa, anh biết em thương thằng Tín. Anh không đánh nó đâu và rồi sao… em kể tiếp đi!
Con Hân dụi mắt cho sạch lệ rồi kể tiếp:
– Thì ra lúc xưa Tín có quen với một cô giáo tên Thoa khá dễ thương dạy môn Giáo Dục Công Dân ở trường Đà Lạt. Khi mới lớn Tín bị cô “bắt hồn” với thân hình mảnh mai đó. Hễ tới tiết Công Dân là Tín như kẻ si khờ, ngắm nhìn cô say đắm, quên cả học hành. Và cũng không biết Tín làm cách gì đó mà cô giáo Thoa cũng để ý tới Tín. Và Tín kể cho em nghe những ánh mắt lén lút trao cho nhau tiếp theo là những bức thư tình hò hẹn, cuối cùng đã dẫn hai người đến một cuộc tình trái ngang, ngược với đạo lý Việt Nam: Tình yêu cô – trò.
Hắn bực dọc lớn tiếng:
– Nó kể với em vậy à!
Nhỏ Hân mếu máo:
– Dạ phải.
Hắn thở dài, cố không cho con em thấy, và cũng không biết nói sao về chuyện này. Vừa rồi hắn hùng hổ bao nhiêu thì bây giờ lép xẹp bấy nhiêu. Chắc vì hắn chợt nghĩ ra thì cảnh ngộ của hắn cũng tương tự, biết nói sao đây để bên vực cho nhỏ em gái khi mà cô Kim Anh cũng thương hắn và hắn cũng thương cô Kim Anh, cũng là tình yêu của cô – trò không kém.
Hít một hơi dài vào phổi hắn nói:
– Rồi sau nữa, em kể luôn đi!
Nhỏ Hân tiếp tục:
– Nhưng thật ra thì chuyện tình đó cũng không được công khai. Những lần hẹn hò trên đồi thông, khi thì Thung Lũng Tình Yêu, khi thì thác Prenn, khi thì thác Cam – Ly là những lần cô trao tấm thân trọn vẹn cho Tín. Tín như đắm chìm trong tình yêu thực sự. Nếu nói chị bé Ánh thì lúc đó Tín chỉ là một thằng bé. Nếu nói tới bà má kế thì chỉ là sự thỏa mãn về xác thịt. Nếu nói tới Duyên thì tình yêu của tuổi mới lớn còn chưa chín chắn. Riêng về cô Thoa thì Tín như thấy mình đã trưởng thành thật sự. Những lần ái ân với cô Thoa, Tín mới đạt trọn vẹn sự hạnh phúc: Từ thể xác đến tinh thần. Sau đó thì cái gì cô Thoa cho là lễ giáo và đạo đức vốn đã không có từ lúc khởi đầu rồi, cô quyết định cắt đứt mối thiện cảm giữa hai người, như chấm dứt sự bí mật mà bấy lâu nay cô hồi hộp che dấu, để trước khi người nhà cô phát giác sẽ khinh mạt cô. Rồi cô quyết định bỏ đi xứ khác. Tín buồn bã và sinh bệnh mấy đêm liền. Sau khi lành bệnh Tín bỏ nhà một mình lặn lội vào Sài Gòn ở đậu nhà bà Nội và xin vào học trường mình.
Nhỏ Hân ngước mặt lên nói tiếp:
– Chuyện vậy đó và em gặp Tín cho đến ngày hôm qua. Mấy tháng trước thấy Tín có điều gì không ổn, làm như có chuyện muốn giấu em vậy đó. Có khi thấy Tín vui hết cỡ, có khi thấy buồn buồn mang mác nhìn em trong ánh mắt tiếc nuối. Em có tới thăm và gạn hỏi mãi, đến ngày hôm qua đây thôi thì Tín mới thổ lộ sự tình. Tín nói suốt sáu tháng qua Tín có lén lút chăn gối với cô Thoa, mặc dù mến em nhiều nhưng cũng không làm gì hơn được khi tình yêu thực sự của Tín là ở chỗ cô Thoa. Trời ơi, anh biết Tín nói sao không, Tín nói là Tín chỉ mến em thôi, anh nghe có được không! Gần một năm qua em bị Tín gạt. Tín còn thú thật là em giống cô Thoa nữa. Bây giờ em mới hiểu trong những lần gần gũi với Tín, Tín hay bảo em làm này làm nọ, thật ra Tín chỉ lợi dụng em làm giống những động tác và tiếng nói của cô Thoa mà thôi.
Nhỏ Hân lại khóc, khóc mùi mẫn hơn trước nữa làm cho hắn thấy giận điên lên được.
Vỗ về con em một lát cho nín, hắn cố lấy bình tĩnh lại, hỏi:
– Và rồi nó tuyên bố “xù” em hả? Mà làm sao nó gặp cô Thoa. Không phải cô đã bỏ đi nơi khác sao.
Nhỏ Hân dụi mắt nói:
– Lần đó Tín tình cờ lên mạng để trò chuyện, tình cờ gặp một người tên là Lan Thảo là giáo viên Giáo Dục Công Dân Trường Nguyễn Trãi. Tín hơi nghi… Sau mấy tháng tìm hiểu và hỏi ra tên thật và tuổi tác mới hay “cổ” tên Thoa, là người tình “thất lạc” năm nào của Tín. Thế là hai người lại liên lạc. Cách đây sáu tháng, cô Thoa dọn về Sài Gòn để dạy và thế là tình cũ không rủ cũng tới. Tín gặp lại người mà Tín thương thật sự, chính là cô Thoa. Được biết là cô Thoa vẫn chưa có chồng và vẫn còn yêu Tín tha thiết. Tín còn nói là tình yêu của Tín giờ đây sẽ được công khai hóa bởi vì không ai ở đất Sài Gòn này biết được Tín là học trò của cô Thoa cả. Và cô sẽ không bị lễ giáo ràng buộc nữa. Tín đã quyết định chọn con đường xây dựng tương lai với cô cũng như quyết định chia tay với em… Chuyện vậy đó… cuộc đời Tín bắt đầu đã không tốt đẹp với chị bé Ánh… em có đọc báo: Họ nói rằng con nít nếu biết chuyện tình dục quá sớm thì tính tình thay đổi bất thường. Dù sao kết cục Tín vẫn chọn lựa được người Tín thương… không phải là em, nhưng em thông cảm Tín được điều đó: Tình cảm không thể ép buộc được. Anh Hai, em hãy vì anh mà bỏ qua cho Tín đi. Em nói thiệt! Em suy nghĩ kỹ rồi… em quyết định quên đi Tín. Anh đừng lo, em không sao đâu, vài hôm nữa sẽ hết thôi.
Nhỏ Hân dụi mắt cho khô, ngước mặt lên tỏ vẻ tỉnh táo để chứng tỏ lời nói vừa rồi. Hắn cũng không biết nói sao khi con em tuyên bố thế, chỉ biết đứng dậy bỏ ra ngoài, không quên nói vọng trở lại:
– Thôi thì chuyện của em… em tính. Anh cũng không vui. Mai mốt nói chuyện tiếp. Nhớ đừng để cho ba mẹ biết cũng đừng kể cho ai nghen!