Mẹ vợ của tôi
Hùng và Lan cãi nhau từ sáng, chỉ vì chuyện vặt – Hùng quên đổ rác, Lan nổi cáu tuôn một tràng trách móc sắc như dao, còn Hùng, lòng đã ngập ngụa áp lực từ công việc, gầm lên đáp trả rồi đùng đùng rời khỏi nhà. Cả ngày không tin nhắn, không cuộc gọi, chỉ có sự im lặng lạnh giá như một hố sâu không đáy. Đến chiều, chuông điện thoại reo, là bà Hoa – mẹ vợ Hùng. Giọng bà dịu dàng nhưng ẩn chứa một sức hút không thể cưỡng lại:
“Hùng à, mẹ biết hết rồi. Giận nhau mãi chỉ làm tim rỉ máu, ra cafe với mẹ đi.”
Trong lòng Hùng là một cơn đói khát vô hình – khát khao thoát khỏi nỗi cô đơn đang giam cầm cậu, khát khao một nơi trú ẩn ấm áp. Cậu gật đầu, như bị kéo vào một vực xoáy không tên.
Quán cafe nhỏ nằm khuất trong hẻm vắng, bà Hoa xuất hiện như một ngọn lửa sống động trong chiếc áo dài tím nhạt ôm sát cơ thể thanh thoát, mái tóc búi cao làm nổi bật nét xuân sắc ở tuổi 52 – đôi mắt sâu thẳm như giếng đen hút hồn, đôi môi đỏ mọng như trái cấm chín rục, toát lên một vẻ đẹp khiến tim Hùng đập loạn nhịp. Bà an ủi:
“Lan nóng tính, nhưng con đừng để bụng.”
Lời bà như giọt mật rót vào tâm hồn khô cháy của Hùng, nhưng sâu thẳm trong cậu là một cơn khát dữ dội – khát khao được chạm vào bà, được gần bà, được hòa vào hơi ấm mà cậu chưa từng dám mơ tới. Bà Hoa cười nhẹ, giọng ngọt ngào như thuốc độc mê hoặc:
“Còn sớm, đi xem phim với mẹ nhé.”
Hùng gật đầu, trái tim cậu như bị thiêu đốt bởi một nỗi thèm muốn không thể gọi tên.
Rạp phim tối om, vắng tanh, không gian như một hang động bí ẩn nơi mọi khát khao được giải phóng. Ngồi cạnh bà Hoa, Hùng ngửi thấy mùi nước hoa thanh thoát phả vào mũi, một mùi hương quyến rũ đến mức làm cậu rùng mình, như một lưỡi dao sắc lẹm cắt qua lý trí. Ánh sáng màn hình hắt lên gương mặt bà – làn da trắng mịn như ngọc trai, đôi mắt cháy bỏng một ngọn lửa thầm lặng, đôi môi đỏ như máu tươi mời gọi. Hùng ngẩn ngơ, lòng như bị xé toạc bởi cơn đói khát mãnh liệt:
“Mẹ đẹp quá… đẹp đến mức ta muốn chiếm lấy, muốn nuốt chửng.”
Một ngọn lửa bùng lên trong cậu, không phải tình yêu nhẹ nhàng mà là khát khao nguyên thủy, khát khao được sở hữu bà bằng mọi giá. Như bị ám ảnh, cậu vòng tay ôm chặt bà, kéo bà vào lòng với sức mạnh của một kẻ săn mồi, môi cậu điên cuồng tìm đến môi bà, cắn mạnh rồi hôn sâu, đắm đuối, như muốn hút lấy cả hơi thở của bà. Bà Hoa khựng lại, đôi mắt mở to trong giây lát, nhưng rồi bà đáp lại, tay siết chặt vai cậu, lưỡi bà quấn lấy lưỡi cậu trong một nụ hôn ướt át, nóng bỏng, như hai ngọn lửa va vào nhau, thiêu rụi mọi ranh giới.
Trong bóng tối, bà Hoa rời môi cậu, ghé sát tai, giọng run rẩy nhưng rực cháy đam mê:
“Hùng… mẹ thèm muốn con từ lâu lắm rồi… thèm đến mức mỗi đêm mẹ chỉ biết ôm lấy chính mình, tưởng tượng tay con chạm vào mẹ, môi con hôn mẹ. Thấy con bên Lan, mẹ như chết đi trong lòng, khát khao con đến mức tim mẹ rỉ máu, nhưng mẹ không dám nói, chỉ dám gào thét trong những giấc mơ điên loạn.”
Lời tỏ tình như một ngọn gió thổi bùng ngọn lửa trong Hùng, làm cậu run lên vì kích thích và nỗi đau ngọt ngào. Cơn khát của cậu bùng nổ – khát khao được chiếm đoạt bà, được lấp đầy khoảng trống trong lòng bằng cơ thể bà, được biến bà thành của riêng cậu mãi mãi.
Rạp vắng, bóng tối như một lời mời gọi đầy cám dỗ. Bà Hoa run run cởi khóa quần Hùng, tay bà nóng rực như than hồng, đôi mắt ánh lên khát khao nguyên thủy, như một con thú đói mồi. Bà trèo lên, ngồi vào lòng cậu, váy áo dài xô lệch để lộ đôi đùi trắng ngần run rẩy vì thèm muốn. Khi Hùng tiến vào trong, cảm giác ướt át, nóng bỏng bao bọc cậu như một cơn sóng thần, làm cậu gầm lên trong cổ họng, một tiếng gầm của kẻ chinh phục. Bà Hoa cong người, rên rỉ:
“Hùng… mẹ thèm con… sướng quá…”
Cơ thể bà rung lên từng đợt, như muốn tan chảy vào cậu. Với bà, khoảnh khắc này là đỉnh cao của khát khao bị kìm nén – bà thèm muốn Hùng từ những ngày đầu, thèm đến mức mỗi lần nghĩ về cậu là một lần cơ thể bà bùng cháy, từng tế bào gào thét đòi cậu chạm vào. Bà thì thầm:
“Hùng… mẹ thèm con đến phát điên… mẹ sống chỉ để có con…”
Hùng hôn bà điên dại, tay bóp mạnh cặp ngực căng đầy, ngậm núm vú mút mạnh như muốn hút lấy cả linh hồn bà, tay còn lại vuốt ve nơi nhạy cảm, làm bà hét lên:
“Hùng… mẹ không chịu nổi… thèm con quá…”
Cao trào đến như một vụ nổ kinh thiên, Hùng xuất tinh, một luồng chất lỏng nóng hổi tràn vào sâu trong bà Hoa. Cả hai run lên bần bật, cơ thể như bị thiêu đốt trong ngọn lửa khát khao mãnh liệt. Bà Hoa hét lên khe khẽ, mắt nhòa đi, trái tim đập điên cuồng như muốn phá tung lồng ngực. Bà cúi xuống, nhìn lồn mình đỏ sưng vù, dòng chất lỏng trắng đục chảy ra, nhỏ giọt xuống đùi, hơi ấm vẫn cháy bỏng như minh chứng cho cơn thèm muốn vừa bùng nổ. Bà thì thầm, giọng lạc đi:
“Mẹ là của con… mẹ thèm con mãi mãi…”
Với bà, Hùng là người đàn ông thứ hai chạm vào bà, nhưng là người đầu tiên làm bà bùng nổ, làm bà sống thật với cơn đói khát điên cuồng trong tim.
Từ đó, Hùng bị cuốn vào cơn lốc khát khao không thể cưỡng lại với bà Hoa. Cậu thường xuyên qua nhà bà, kiếm cớ ở lại qua đêm, lòng như bị thiêu đốt bởi nỗi thèm muốn dữ dội – thèm chạm vào bà, thèm nghe tiếng rên của bà, thèm cảm nhận cơ thể bà dưới cậu. Mỗi lần đến, bà lao vào cậu, hôn hít cuồng nhiệt, tay vuốt ve khắp người cậu như muốn khắc sâu từng đường nét vào tâm trí. Bà thì thầm:
“Hùng… mẹ thèm con đến phát điên… thèm đến mức không thở nổi nếu xa con.”
Hùng kéo bà sát, giọng khàn đặc:
“Gọi anh là chồng, xưng em với anh.”
Bà đỏ mặt, đôi mắt rực cháy:
“Chồng… em thèm chồng…”
Một tối, trong phòng ngủ, bà mặc váy ren xuyên thấu, cặp ngực trắng bự căng tràn sức sống, núm vú đỏ hồng như trái anh đào, bờ mông tròn trịa mời gọi. Bà ngồi vào lòng Hùng, cậu nút lưỡi bà, tay bóp ngực, mút núm vú, làm bà cong người rên rỉ:
“Chồng… em thèm chồng quá…”
Hùng cúi xuống bú lồn bà, lưỡi cậu liếm mạnh, làm bà giật lên từng đợt, hét lên:
“Chồng ơi… em thèm chết đi được…”
Rồi bà Hoa có bầu, niềm vui như một cơn sóng thần cuốn trôi mọi giới hạn. Bà nắm tay Hùng, mắt long lanh:
“Chồng… em có con của chúng ta.”
Hùng ôm chặt bà, trái tim cậu nổ tung vì khát khao và hạnh phúc, nước mắt lăn dài như ngọn lửa chảy ra từ tim. Với Hùng, đây là đỉnh cao của khát khao – cậu thèm muốn bà Hoa đến mức phát điên, thèm chiếm đoạt bà, thèm biến bà thành của cậu mãi mãi, và giờ đứa con là kết tinh của cơn đói khát ấy. Cậu cảm thấy mình là một kẻ chinh phục vĩ đại, như một chiến binh chiếm được thành trì bất khả xâm phạm – bà Hoa là thành trì ấy, cơ thể bà là chiến trường cậu thống trị, trái tim bà là ngọn lửa cậu thắp sáng, và đứa con là chiến lợi phẩm cậu thèm muốn từ sâu thẳm linh hồn. Với bà Hoa, đứa con là ngọn lửa khát khao bùng cháy sau bao năm kìm nén – bà thèm Hùng đến mức mỗi hơi thở là một lần gào thét tên cậu, và giờ có cậu cùng con cậu, bà cảm thấy trái tim mình tan ra trong cơn đói khát được lấp đầy.
Hùng chăm sóc bà dịu dàng, nhưng trong lòng là ngọn lửa thèm muốn không bao giờ tắt. Cậu mang đồ ăn bà thích, xoa bóp chân bà, ôm bà từ phía sau, thì thầm:
“Em nghỉ đi, để chồng làm.”
Bà nép vào ngực cậu, khát khao được cậu chạm vào cháy bỏng trong từng mạch máu. Họ giấu Lan, sống trong cơn lốc khát khao bí mật. Mang thai, bà Hoa càng đĩ thõa, thèm cậu mãnh liệt hơn bao giờ hết. Một tối, bà quỳ trước Hùng, váy ren ôm sát cặp ngực căng mọng, núm vú đỏ hồng nổi bật. Bà ngậm cu cậu, lưỡi xoáy tròn, mút mạnh như muốn hút lấy cả linh hồn cậu, tay vuốt ve gốc như muốn giữ cậu mãi trong miệng. Hùng rên lên, tay mân mê cặp vú, vê núm vú làm bà rên trong miệng:
“Chồng… em thèm chồng đến chết…”
Cậu xuất tinh, bà nuốt trọn, ngẩng lên với ánh mắt rực cháy:
“Chồng… em thèm mãi như thế…”
Khi Lan đi nước ngoài hai năm, Hùng mua một căn nhà nhỏ ở ngoại ô – tường trắng, mái ngói đỏ giữa cánh đồng xanh. Họ về đó sống, không ai biết họ là ai. Con trai họ – Minh – ra đời trong tiếng khóc vang trời, Hùng ôm bà Hoa, cả hai khóc trong cơn khát khao mãnh liệt được lấp đầy. Hàng xóm khen:
“Chồng chị Hoa trẻ mà yêu vợ hết mực.”
Bà Hoa sống trong ngọn lửa khát khao không nguôi, thèm Hùng đến mức mỗi phút giây là một lần bà muốn lao vào cậu. Ban đêm, bà hở hang, thậm chí trần truồng, đứng tựa cửa, ánh mắt thiêu đốt:
“Chồng… em thèm chồng…”
Một đêm, trong căn nhà ngoại ô, bà Hoa trần truồng bước tới Hùng, cơ thể bà như một tác phẩm nghệ thuật sống động – làn da trắng mịn ánh lên dưới đèn, cặp ngực căng đầy khẽ đung đưa, núm vú đỏ hồng rực rỡ, và đôi chân thon dài run rẩy vì khát khao. Bà nằm xuống giường, ánh mắt van nài:
“Chồng… yêu em đi…”
Hùng lao vào bà, hôn sâu, cởi bỏ quần áo, rồi tiến vào trong bà với sức mạnh của một con thú đói khát. Bà Hoa quằn quại dưới cậu, cơ thể uốn éo như một ngọn lửa sống, hai tay bà tự bóp chặt cặp ngực căng mọng, ngón tay vê mạnh núm vú, làm chúng cứng lên trong cơn kích thích dữ dội. Bà thều thào, giọng khàn đặc vì khoái lạc và khát khao:
“Chồng… mạnh hơn đi… nhanh hơn đi… em là của chồng… chồng hãy giày vò, chà đạp cơ thể này của em đi…”
Tiếng rên của bà vang lên không ngừng, lúc cao vút, lúc trầm đục:
“Ư… chồng ơi… em sướng… thèm chồng quá…”
Mỗi nhịp Hùng đẩy vào, bà càng quằn quại dữ dội hơn, cơ thể run lên như bị điện giật, đôi mắt nhắm nghiền, miệng há ra trong cơn mê đắm điên cuồng.
Rồi bà Hoa bất ngờ ngồi dậy, quỳ xuống giường, chổng mông lên cao, ánh mắt quay lại nhìn Hùng đầy thèm khát:
“Chồng… lấy em thế này đi…”
Cặp mông của bà hiện ra trước mắt Hùng như một lời mời gọi không thể cưỡng lại – tròn trịa, căng mọng, trắng ngần như ngọc, hơi ửng hồng vì kích thích, giữa hai khe mông là nơi ướt át đang rực cháy khát khao. Hùng nắm lấy hông bà, bàn tay siết chặt làn da mềm mại, rồi dập mạnh vào từ phía sau. Từng cú dập của cậu là một lần cơ thể bà rung lên, cặp mông tròn đầy dao động theo nhịp, phát ra những tiếng “phạch phạch” đầy kích thích. Bà Hoa rên rỉ không ngừng, tiếng rên như một bản nhạc hoang dại:
“Chồng… ư… mạnh nữa đi… em thèm… sướng quá…”
Mỗi lần Hùng dập sâu, bà đẩy mông ngược lại, phối hợp nhịp nhàng, móng tay bấu chặt ga giường, đầu ngửa ra sau, tóc xõa rối tung. Bà hét lên trong cơn điên loạn:
“Chồng ơi… giày vò em đi… em là của chồng… ư… chết mất…”
Hùng tăng tốc, tay vỗ mạnh lên mông bà, để lại những dấu đỏ nhạt trên làn da trắng, làm bà rên lớn hơn:
“A… chồng… em sướng… thèm chồng mãi…”
Khi cao trào đến, Hùng xuất tinh, một dòng chất lỏng nóng hổi tràn vào trong bà. Cả hai run lên dữ dội, bà Hoa hét lên trong khoái lạc:
“Chồng… em yêu chồng…”
Họ ngã xuống giường, ôm nhau, thở dốc, mồ hôi ướt đẫm. Bà thì thầm:
“Chồng… em thèm chồng mãi mãi…”
Cảm giác thành tựu của Hùng là ngọn lửa khát khao bùng nổ, thiêu đốt mọi giới hạn. Bà Hoa – từng là mẹ vợ, từng là giấc mơ cấm kỵ – giờ là người phụ nữ cậu thèm muốn điên cuồng, sinh con cho cậu, yêu cậu bằng ngọn lửa không ai dập tắt. Cậu cảm thấy mình là một vị thần, nắm trong tay quyền lực tối thượng – bà là nữ thần cậu thèm khát, cơ thể bà là đền thờ cậu chiếm lĩnh, trái tim bà là ngọn lửa cậu thắp sáng, và Minh là chiến tích cậu khao khát từ sâu thẳm bản năng. Mỗi lần bà rên dưới cậu, mỗi lần bà gọi “chồng,” Hùng nghe thấy tiếng gầm của khát khao trong tim:
“Cô ấy là của tao, tao thèm cô ấy đến mức muốn nuốt chửng cô ấy mãi mãi!”
Với bà Hoa, cảm giác thành tựu là ngọn lửa khát khao giải thoát, thiêu rụi mọi đau khổ. Bà từng sống trong bóng tối, thèm Hùng đến mức mỗi giấc mơ là một lần cơ thể bà đau đớn vì khao khát, giờ có cậu mỗi ngày, có con trai trong tay, bà cảm thấy mình là ngọn lửa sống động nhất. Khi trần truồng trước Hùng, bà như một nữ chiến binh chiến thắng số phận – bà thèm cậu đến mức mỗi cái chạm của cậu là một lần bà bùng nổ. Sinh con cho Hùng là ngọn lửa khát khao mãnh liệt nhất – bà đã phá bỏ mọi rào cản, từ người mẹ cô đơn thành người vợ điên cuồng, từ khát khao thầm lặng thành hiện thực cháy bỏng. Khi Hùng ở trong bà, bà cảm thấy mình là nữ hoàng bất tử, thèm muốn cậu đến mức muốn tan ra trong cậu mãi mãi.
Họ nằm bên nhau, nghe tiếng thở đều của Minh, mỉm cười trong bóng tối. Ngọn lửa khát khao ấy – tình yêu, đam mê, thành tựu – cháy mãi trong họ, bất chấp mọi định kiến, bất chấp cả thế giới.