Mèo con miệt vườn
Những anh em nào cảm thấy mình thật là ngu, hay đang giả bộ đàng hoàng trong phần trước, sẽ chửi mình ngay khi đọc câu tiếp sau đây. Vào buổi hẹn đó, mình đã có người yêu được 6 tháng, và người yêu khi đó là vợ chánh của mình bây giờ, hay nói cách khác, bà 2! Còn nàng, như nhiều bạn chắc đã đọc và hiểu, là… vợ thứ, hay nói kiểu miền Tây, bà 3. Nên lúc mình gặp nàng rồi vui vẻ đi về, mình cũng chẳng có hình dung là mình sẽ có 2 vợ, lúc đó tình yêu còn màu hồng lắm, hê hê!!!
Sau buổi gặp, mình kết bạn với nàng trên Facebook, rồi zalo. Mình phát hiện ra nàng là một con nghiện thời trang thứ thiệt, ngày nào cũng chụp hình, và gần như chả bao giờ thấy nàng đăng 1 bộ đồ cho 2 tấm hình. Mình nghĩ nàng giàu lắm, và nó hơi trái với quan niệm của mình về một cô nàng sinh viên, nên mình cũng chững lại. Nhưng ở những buổi ngồi uống nước nói dóc sau đó, được biết má nàng nấu cháo lòng bán ngoài chợ dưới quê, một mẹ một con nương tựa nhau mà sống, và nồi cháo lòng đó phải gồng gánh mấy chục triệu học phí hàng năm của nàng. Nàng tâm sự là nhiều khi cũng muốn bằng chị bằng em, nhưng nhà không có khả năng. Tự nhiên mình lại nghĩ tới mấy trăm tấm hình trên Facebook của nàng, cảm thấy như nàng sống 2 mặt, tức quá buột miệng:
“Em nói nhà em khó mà hình chụp Facebook đẹp lộng lẫy ha!?”
Chắc cái giọng của mình lúc đó mỉa mai ghê lắm, nên nàng sững cả người, rồi nhẹ nhàng trả lời:
“Mấy tấm anh nói đó là em đi chụp cho shop, đồ shop cho mượn đó anh, còn mấy tấm khác em mua đồ ở chợ Hạnh Thông Tây, cái áo cái quần có mấy chục ngàn à, nhiều khi trăm mấy”.
Thiệt tình, nhiều lúc mình muốn đập đầu vô cục đậu hũ cho rồi. Quần áo cũng dăm bảy chục đường chứ đâu phải lúc nào cũng mắc, và phụ nữ mặc đồ xong bỏ xó là bình thường. Mấy cái lý thuyết đó nhan nhản trên cái diễn đàn, và đôi khi cả các trang báo mạng nổi tiếng, đọc hoài mà lại quên.
“Anh xin lỗi, nhiều khi anh cũng không kìm được cái miệng.” – Mình chẹp miệng, tay đưa ra vái vái.
“Bỏ qua đi anh, có anh chịu ngồi nghe em nói, em vui lắm” – nàng đang dẩu mỏ lên lại chuyển qua cười tươi.
“Anh nghĩ với nhan sắc của em, thì cần là một hàng dài chàng xếp hàng chờ nghe em tâm sự” – mình nửa đùa nửa thật chọc nàng.
“Anh nói đúng, nhưng nghe em tâm sự xong mà nhận xét đúng như anh thì đó giờ chỉ có một” – nàng nghiêm mặt, tổng kết 1 câu cho vấn đề lan man này.
Quả thật mình đoán không sai, dáng của nàng, nói kiểu mỉa mai là gầy quá, còn nói văn vẻ là dáng người mẫu – dáng người đang rất được tung hô hiện nay, thêm khuôn mặt tròn dễ gây thiện cảm và kỹ năng trang điểm giỏi, nàng thừa sức thu hút sự chú ý của người khác giới. Thêm vào đó là lối nói chuyện có duyên, nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán, làm cho nàng trở nên rất hấp dẫn trong mắt đàn ông. Nhưng nàng có gout cũng giống giống mình, nghĩa là đàn ông ít nhất phải có kiến thức hơn người thì nàng mới nhìn tới, còn cái thứ xun xoe đeo gót đàn bà thì nàng cho qua 1 bên, thứ gì như đỉa đeo chân hạc. Chân này là hạc thiệt á nha, dài tới thước mốt lận.
Cũng qua vài câu ngắn gọn kể trên, mình nhận ra nàng chẳng phải nai tơ gì cả, mà là 1 con cáo trong tình trường chính hiệu. Nàng rành rẽ mọi chiêu thể hiện của đám con trai và có đủ thứ chiêu để né tránh cũng như từ chối khéo mà đối tượng vẫn tò tò đi theo rần rần. Chà, thứ dữ à nha!
“Em đẹp vầy mà không có người yêu thì uổng quá” – mình lại gợi chuyện trong một cuộc gặp khác.
“Hồi xưa dưới quê em nhiều người theo lắm, mà em thấy toàn con nít không à, nói chuyện không hợp anh ơi” – nàng cũng vui vẻ kể chuyện đời xưa.
“Vậy em có tiêu chuẩn gì để chọn người yêu hông” – mình ráng làm cho cái giọng nó phớt đời, chứ thật ra tò mò muốn chết.
“Phải trưởng thành, hiểu biết, và… yêu em” – ngắn gọn, súc tích.
“Ủa hông nghe yêu cầu thu nhập hay tài sản gì hết vậy?”
“Em hông cần cái đó đâu anh, vợ chồng đừng để chết đói hay ra đường ăn mày là được, mà em đi học xong làm cũng có tiền mà”. – Nàng cười tươi, rồi kể cho mình một mong ước nhỏ nhoi rằng đi làm vài năm rồi mở cái nhà thuốc nhỏ, mỗi ngày mở quầy ra vừa chăm con vừa bán, chồng đi làm về là có cơm canh đầy đủ. Kết luận của mình là trong sâu thẳm tim mình, nàng mong là người phụ nữ của gia đình, một cái rất hiếm nữa của xã hội hiện đại, và rất khác với… một con cáo.
Tuy nhiên, chọc qua chọc lại vậy thôi, chứ lúc đó mình thì đang hạnh phúc với người yêu, 2 đứa đã gần đi tới bến với hoạt động thường xuyên mỗi lần gặp gỡ là nàng bú cho mình ra. Nên với nàng mèo, mình vẫn chỉ coi như em gái.
“Trường em á, mắc dịch lắm anh, đăng ký môn toàn mở lúc 12h đêm, mà sinh viên ào vô là sập mạng, rồi đứa nào quơ được cái gì bấm đại đại vậy à, nên tụi em học lúc nhẹ lúc nặng, nên em cũng mệt lắm”. – Nàng than thở trong một ngày đòi mình dẫn đi ăn sau khi… đăng ký môn thành công.
Trong bụng đang chửi thề tự nhiên tốn tiền lãng nhách, nghe tới đó mình bỗng khựng lại. Mẹ kiếp, cái trường NTT gì mà nó gớm vậy? Theo những gì nàng kể, thì chuyện hụt đăng ký môn, sai lịch thi, sai ngày khai giảng, chấm sai điểm diễn ra như cơm bữa, học kỳ nào cũng có. Đám giảng viên có cả màn bắt sinh viên phải mua mấy triệu tiền thuốc của tụi nó đem đi bán mới cho điểm thực tập. Tuy nhiên, sau này mình mới biết, nghệ thuật lấp liếm cho qua của nàng không phải hạng vừa. Và nó gây ra kha khá chuyện dở khóc dở cười về sau của 2 đứa. Hên là những năm tháng làm trợ lý bán thời gian cho 1 văn phòng luật sư đã dạy mình 1 câu: “Trên đời này không tin ai hết, kể cả chính mình”.
Dù vậy, nàng kể nhiều về cuộc sống hiện tại, mong ước về tương lai, nhưng rất hiếm, rất hiếm khi nàng kể về gia đình, quá khứ của mình, mình cũng hay tự hỏi khi ngồi suy nghĩ về nàng và cho lời khuyên, nhưng mình được ba huấn luyện từ nhỏ, rằng “gia đình nào cũng có nan đề”, nên mình không hỏi. Vậy nên, tới khi chuyện nhà nàng bùng lên, mình phải rất cố gắng mới được nghe chuyện nhà nàng, từ một người khác.
…
Lướt qua đời nhau thêm 3 năm nữa. Trong 3 năm này, mình và nàng vẫn thỉnh thoảng gặp nhau tâm sự, khi nàng cãi nhau với bồ, khi nàng dọn về sống chung với thằng bồ đầu tiên, khi nàng chia tay nó lại ra riêng. Nhiều lúc nhìn nàng vật lộn với cuộc sống thấy thương lắm, mình thỉnh thoảng gửi nàng chút đỉnh, tuy nhiên, nàng tuyệt đối không xin xỏ, và đôi lần còn từ chối sự giúp đỡ của mình, vì nàng cũng biết trong 3 năm đó, mình cũng khó khăn không kém.
Bạn nào nghe qua chữ Trình Dược Viên thì nghĩ chắc nó sang lắm, mình cũng nghĩ vậy, vì làm việc với bác sĩ và dược sĩ thôi. Tuy nhiên, vô nghề mới biết. Lợi nhuận trình dược và các công ty phân phối dược phẩm nhận được là cực kỳ ít ỏi. Gần như 80% lợi nhuận trên thị trường nằm ở 2 đầu, công ty sản xuất và nhà thuốc, tuy nhiên, với thời điểm từ 2018 trở về sau, vế sau không còn đúng nữa, 20% còn lại rải đều từ Bộ Y Tế xuống tới trình dược. Từ sau đại dịch Covid – 19, Bộ Y Tế cũng bị liên đới trách nhiệm do quy trình cấp phép nhập khẩu và sản xuất thuốc loằng ngoằng (để có ăn) bị đả kích nghiêm trọng nên sau này nhiều loại thuốc phải ký thông qua mà không ăn được 1 đồng lót tay nào, cụ thể là các loại thuốc đặc trị. Bên cạnh đó, sự cạnh tranh do mở nhà thuốc tràn lan đã kéo biên độ lợi nhuận của nhà thuốc xuống còn khoảng 5% là tối đa, có nhiều loại thuốc bán không lợi nhuận, ví dụ Panadol (nhà sản xuất Sanofi – Aventis), Bảo Thanh (nhà sản xuất OPC)… Lợi nhuận nhà thuốc nhận ít thì trình dược mà mò vô là ăn chửi té tát, nhiều khi có cả ăn chổi chứ ăn chửi là còn nhẹ.
Mình gia nhập vào ngành dược từ tháng 4 năm 2015, rời ngành chính xác là tháng 6 năm 2019, tổng cộng được 5 năm 2 tháng, làm cho 2 công ty hạng… ruồi trên thị trường thôi. 1 công ty nhập khẩu thực phẩm chức năng của Mỹ, 1 công ty sản xuất thuốc của Việt Nam, và đi làm sale rồi mới biết, sale cực đến thế nào. Trình dược có 2 kênh chính: Kênh nhà thuốc (OTC) và kênh bệnh viện (ETC), mình là kênh OTC, vì kênh bệnh viện ETC làm rất khó, phải tốn ít nhất 6 tháng để làm quen từ bác sĩ giám đốc của 1 bệnh viện, xuống tới thằng bảo vệ, và chỗ nào cũng đòi tiền cả. Mình cũng biết chả có lâu dài gì với cái vị trí làm sale này, mục tiêu của mình ở hướng khác, nên làm tạm kiếm sống thôi, tuyệt đối không có màn chung chi, phong bì phong bao, kể cả ly nước mua mời nhà thuốc cũng không. Trong suy nghĩ của mình khi đó, thuận mua, vừa bán, và mình chẳng có hy vọng gì ở cái nghề này để mà phải bỏ công bỏ của ra mà phát triển thị trường. Vậy mà mình vô thị trường còn muốn bật ra lẹ, bạn phải đi bất kể giờ giấc, bất kể khoảng cách, nhiều nhà thuốc chỉ gặp trình dược từ 12h – 13h (cụm nhà thuốc trước cổng bệnh viện Chợ Rẫy), hay thậm chí là… 9h tối (nhà thuốc Giang Sơn, Q. Thủ Đức). Tới là 1 chuyện, chào hàng được là chuyện khác, như mình đã giải thích, công ty mình là công ty hạng ruồi, nên sản phẩm chả có tí tiếng tăm nào, bắt buộc nhà thuốc phải tư vấn cho khách hàng, mà rất nhiều nhà thuốc, họ chỉ muốn bán hàng nào nổi tiếng, có nhiều khách tới hỏi, cho dễ bán. Cho nên, chìa cái list hàng ra xong là họ quăng trả cái bộp, đuổi đi. Phải chai mặt đi cả tháng họ chuyển qua tội nghiệp, họ lấy cho ít hàng, từ đó mới khá nổi. Trình dược hay ăn mày vậy chả biết!
Mất 6 tháng trời mới học được nghề sơ sơ của trình dược, và trong 6 tháng đó, thu nhập khoảng… 2.5 – 3 Triệu/tháng, vậy bạn có thắc mắc là mình giúp bé mèo bằng gì không? Mình không có xin tiền ba má hay đi buôn cần sa đâu, mình đi dạy kèm. Người yêu của mình, C, thấy mình thảm quá bèn chỉ cho mình trung tâm gia sư cũ mà nàng nhận lớp lúc còn sinh viên, “chả cần bằng cấp gì đâu, đóng tiền nhận lớp là đi dạy à anh”, và mình cũng thử, nhận được 1 lớp của em trai lớp 7, rồi em này học hành có chút tiến bộ, nên hàng xóm nối nhau mời dạy, thành ra mình có tới tận 3 lớp nối tiếp nhau, nhà kế bên nhau luôn, mỗi ngày từ 17h – 21h30, thứ 2 đến thứ 6 hàng tuần, thu nhập được 5, 5 triệu/tháng, cộng thêm khoảng 3 – 4 triệu từ việc làm trình dược, tạm đủ để lo cuộc sống, và thỉnh thoảng làm mặt bảnh.
Năm 2016 mình tốt nghiệp đại học liên thông, năm 2017 mình học thạc sĩ, chương trình liên kết đào tạo với Malaysia, năm 2018 ra trường, và, hề hề, mình xin nghỉ mấy lớp dạy kèm, vì mấy em cũng học hết lớp 9 rồi, mình không dạy nổi nữa, và bái bai cái thế giới trình dược u ám tào lao đó, vào một ngày đầu ngày tháng 9 năm 2018, mình đi làm giảng viên đại học! Trong 1 tháng, mình thay đổi cuộc đời, thay đổi hoàn toàn giai tầng, cũng như địa vị xã hội, giờ đây khỏi phải năn nỉ người ta mua đồ, khỏi có màn chạy chọt chương trình, năn nỉ mấy thằng giao hàng làm ơn đổ hàng đúng chỗ cho mình chiết hàng chạy nữa, giờ 1 thân 1 mình 1 cái laptop là kiếm tiền ngon ơ, ngon gấp 20 lần đi làm trình dược. Để mình cho vài con số để bạn dễ hình dung, như bạn đã biết, lúc làm trình dược – dạy kèm, thu nhập của mình là 9 – 10 triệu/tháng, tùy vào thu nhập trình dược có khá hay không, vù 1 cái lên giảng viên, tháng đầu tiên thu nhập đã là 25 triệu, các tháng kế tiếp từ 30 – 40 triệu, sau 1 năm làm việc, mình được mời mua cổ phiếu của trường đại học (bao lời 100% nha), nên thu nhập tính theo tháng tăng lên trong năm sau khoảng 50 triệu. Trong khi đó chi phí thì lại giảm, khi mà tiền xăng xe đi lại chỉ còn 1 nửa, và cố định hàng tháng, vì 1 tuần đi dạy là bao nhiêu đó tiết, bao nhiêu đó ngày, lố là tính thêm dày 1 khúc luôn á, tiền ăn thì khỏi, trường có canteen cho giảng viên, rốt lại, mình bắt đầu bước vào tầng lớp trung lưu của người lao động, và đó là tiền đề để mình… sa đọa.
Mình bắt đầu con đường… sa đọa chẳng phải từ nàng, cũng chẳng phải do mấy câu chuyện trên Truyện Sex VL, mà từ 1 bài viết trên… vnexpress mới chết dở. Chuyện là cỡ đầu năm 2019, vnexpress chơi nguyên cái phóng sự dài kỳ, do phóng viên thâm nhập thế giới… SGBB. Sau khi đọc phóng sự xong, mình cảm thấy… cực kỳ hào hứng, vì trước giờ mấy em gái ngành là dứt khoát không, mình không xài bao được, đeo bao vô không cương nổi, chơi gái thì đảm bảo chơi lần nào bệnh lần đó luôn. Cặp bồ với mấy em ca sĩ, ca lẻ, diễn viên, người mẫu như mấy đại gia cũng không, thứ nhất là mình không đủ tiền, thứ 2, đủ tiền thì thề chết mình cũng không cặp, vì mấy con diễn viên so với mấy con tiếp tân nhà hàng Làng Nướng Nam Bộ thì ngang ngửa con cóc với con thiên nga. Ngoài 2 môn đó ra thì mình cũng chỉ biết mấy màn gạ gẫm làm quen mấy em PG rượu bia, sinh viên như mấy câu chuyện trên Truyện Sex VL, tuy nhiên tính mình thì khó, nếu không muốn nói là rất khó, từ nhỏ đã nghiêm nghị, nói câu nào ra câu đó, dứt khoát không có màn giỡn hay cù nhây, nên rất khó kết bạn, đặc biệt là bạn nữ, chứ đừng nói tới chuyện gạ tình.
Lòng vòng 1 hồi thì quay lại chủ đề chính, sau khi đọc báo xong, mình lên Facebook gõ tìm kiếm SGBB thử, cha mẹ ơi, thời điểm đó, ở riêng Sài Gòn đã có gần 20 nhóm lớn nhỏ, lớn vài chục ngàn thành viên, nhỏ thì vài ngàn, vô các nhóm coi thử thấy bài đăng nhiều như lông trâu, loại nào cũng có. Nhưng mà đọc báo rồi, có phóng viên chỉ đường rồi, và sẵn tính đa nghi nên mình ngồi chừng 1 ngày là phân tích ra một đống chuyện:
Rồi, dài quá rồi, vậy bạn thấy được phần nào tính cách của mình chưa, khen chê tùy bạn, nhưng nếu bạn nào cười khẩy phán câu “tới mùa quýt mới tìm được 1 đứa” thì bạn nhầm to, mình tìm được tới… hơn chục em lận! Và sau hơn 1 năm chơi SGBB, mình học được kha khá bài học, giúp mình tóm gọn con mèo của mình, chứ nếu không thì còn lâu nàng mới chịu làm… bà 2.