Tình mãi xanh – Tác giả Hoài Cổ

Phần 101

Tôi đã yêu em thật nhiều lúc nào tôi cũng không biết nữa. Có lẽ là sau cái buổi ở chòi canh trong vườn, mà cũng có thể từ cái lúc tôi gặp em trong phòng mát xa. Có lẽ là định mệnh.

Thời gian dù ngắn ngủi khoảng 2 tháng, nhưng cũng đủ dài để tôi đi cùng em khắp nơi trên cái đất Đà Lạt này, chẳng chỗ nào mà chúng tôi chưa tới. Ở đâu cũng lưu giữ kỷ niệm của tôi và em. Tôi thấy mình thật tệ là càng ngày tôi càng không nghĩ về Phương – ở nơi xa – nhiều như trước, có thể vì bên tôi đã có một Phương trời khác rồi, ngay bên cạnh. Đôi lúc tôi tự hỏi rồi mọi chuyện sẽ đi về đâu khi tôi kết thúc chuyến công tác này và trở về HN.

Nhưng kệ, tình yêu mà, ai có thể sắp đặt được số phận đâu. Cứ yêu đã…

Khoảng 2 tuần trở lại đây tôi thấy Phương có gì đó rất khác, hay là em đã có bầu? Tôi gặng hỏi em cảm thấy thế nào? Nhưng em không nói, chỉ bảo em vẫn ổn… Nhưng rõ ràng em rất hay bị mệt, nhanh đói và cơ thể đã bị gầy đi…

Như thế rất có khả năng em đã có bầu thật rồi…

Vậy là tôi đã vào Đà Lạt được 2 tháng rưỡi, mấy hôm nay tôi bận vì công việc đang căng, em cũng nói có chút việc nên mấy ngày rồi hai đứa chưa gặp nhau. Nhớ lắm nhưng không làm thế nào khác được.

– Em à, em đang ở đâu đấy?

– Em đang ở công ty anh ạ.

– Mấy ngày không gặp rồi, anh nhớ em lắm.

– Vâng… công ty em dạo này bận quá… vì chuẩn bị triển khai một chi nhánh phân phối dưới Sài Gòn…

– Vậy à.

– Dạ…

– Em có còn bị mệt không? Hay là anh đưa em đi khám xem thế nào nhé?

– Thôi… không cần đâu anh… em khỏe mà…

– Em sao thế… em khóc à?

– Chỉ là… em nhớ anh thôi…

– Cuối tuần mình gặp nhau nhé, anh sẽ đưa em đi chơi…

– Vâng.

– Thứ 7 nhé… tối thứ 7 được không em?

– Vâng ạ…

Nghe giọng em rất mệt mỏi, cuối tuần tôi sẽ đưa em đi chơi, và Chủ nhật nhất định tôi phải bắt em đi khám mới được, em không muốn tôi cũng bắt đi kiểm tra sức khỏe… Tôi lo cho em lắm.

Mấy ngày liền tôi làm việc và tâm trí không yên, ruột gan lúc nào cũng bồn chồn lo lắng, lúc cồn cào nóng rát như có lửa đốt vậy. Có điều gì đó đang xảy ra sao? Ở nhà mọi thứ vẫn bình thường mà. Vậy thì sao chứ?

Ngày thứ 7, sự hoang mang, hồi hộp và bồn chồn lo lắng dường như đã lên đến đỉnh điểm. Tôi gọi cho em thì thấy em nhắn tin lại “5h chiều em mới xong việc, hẹn anh 7h nhé”.

5h chiều, tôi vừa ở trên công trường đang đi về chuẩn bị tắm rửa, người ngợm quần áo vẫn còn lôi thôi nhếch nhác vì hôm nay làm phần ngầm nên rất bẩn. Thấy có một chú bảo vệ chạy vào nhắn:

– Anh là anh T bên công ty XD X phải không?

– Vâng? Có việc gì chú?

– Ngoài cổng có người muốn gặp…

– Trai hay gái? Già hay trẻ hả chú?

– Một cô gái nói giọng Bắc…

Tôi cứ thế vừa đi ra vừa nghĩ bụng. Hôm nay chắc em muốn tạo cho mình bất ngờ hay sao mà lại đến tận đây tìm mình, hay là em có bầu rồi? Tôi chạy thật nhanh ra…

– Phương…